Bắc Kinh vươn tới vị
thế trên tay về quân sự ở Châu
Á
(Beijing
Reaches for Military Upper Hand in Asia)
Khoảng cách nhanh chóng thu hẹp lại làm tăng thêm rủi ro cho Mĩ trong việc chống lại Trung Quốc
ANDREW BROWNE
WSJ
(20/10/2015)
Tại cuộc diễu binh ngày 3 tháng 9 để kỉ niệm kết thúc Thế chiến II, Trung Quốc lần đầu phô ra tên lửa đạn đạo chống tàu DF-21D, được thiết kế đặc biệt có mục tiêu nhắm vào các tàu sân bay Mĩ. Ảnh: EUROPEAN PRESSPHOTO AGENCY
ĐÀI BẮC- Năm 1996, khi Trung
Quốc cố dọa cử tri Đài Loan với việc bắn tên lửa gần đảo này, Tổng thống Mĩ
Bill Clinton đã nhanh chóng điều hai nhóm tác chiến tàu sân bay tới. Thông điệp
thẳng tuột của ông cho Bắc Kinh: hãy xéo đi.
Mĩ lúc đó đang có sức mạnh ở
tột đỉnh, còn Trung Quốc hầu như không có khả năng tự vệ trên biển và trên
không, do đó, Lầu Năm Góc có thể có thừa sức để hành động nghênh ngang. Một cuộc
xung đột, nếu Trung Quốc đần độn tới mức kích động lên, có thể phô lộ sự lạc hậu
về quân sự kinh niên của họ. Nếu đối đầu,
Bắc Kinh buộc phải chịu thua.
Hiện nay, một cuộc khủng hoảng
đang tích tụ ở Biển Đông đối với công việc xây đắp đảo đồ sộ của Trung Quốc làm
nổi rõ sự thay đổi một cách đầy kịch tính cán cân quân sự ở Đông Á, không chỉ đối
với Đài Loan mà ở mọi chỗ nằm trong tầm tên lửa, máy bay chiến đấu và tàu ngầm của Trung Quốc. Mĩ
không lẫn tránh; họ hiện đang trù tính một cuộc thách thức hải quân ngày nào đó quanh
quần đảo Trường Sa, nơi Trung Quốc đã trang bị một đường băng đủ dài để máy bay
quân sự đáp xuống trên một trong những mặt bằng do nạo vét. Nhưng Nhà
Trắng đang rối bù về những rủi ro trong nhiều tháng nay.
Đừng trông mong các tàu sân
bay. Chúng hiện là mục tiêu của tên lửa đạn đạo chống tàu hoạt động đầu tiên của
thế giới. Bên cạnh đó, khống chế nhanh không phải là một phần của bất kì kế hoạch
trò chơi hợp lí nào chống lại Trung Quốc ngày nay, kể từ năm 1996 chi tiêu quân
sự của họ tăng lên trung bình hàng năm là 11%, thu hẹp khoảng cách quân sự với
Mĩ nhanh hơn so với hầu như bất cứ ai có thể nghĩ tới.
Thay vào đó, Lầu Năm Góc thấy
mình trong tình thế lưỡng nan: làm sao triển khai tối thiểu sức mạnh hải quân
trong khi vẫn truyền tải được tín hiệu răn đe tới Bắc Kinh. Một lựa chọn là phái
các tàu chiến ven biển tối tân nhưng vũ trang tương đối nhẹ đang đóng ở
Singapore.
Mặc dù quần đảo Trường Sa không chút gì hơn một nhóm các rạn đá, đảo san hô và bãi cát ở rải rác, chúng đã trở thành
những biểu tượng cụ thể trong một cuộc đấu tranh địa chính trị lớn hơn nhiều. Độ
tin cậy về an ninh mà Mĩ bảo đảm cho các đồng minh châu Á đang bị đe doạ.
Tuy nhiên, bất cứ hành động
nào mà Lầu Năm Góc quyết định làm sẽ chiếu sáng các lựa chọn quân sự đang thu hẹp
của Washington - và khả năng của Trung Quốc trong việc định hình các hành động của
Mĩ. Theo một nghiên cứu gần đây của Rand Corp, trong vòng 5 đến 15 năm tới "Châu
Á sẽ chứng kiến biên giới thống trị của Mĩ lùi ra xa dần."
Thật vậy, khi các nhà chiến
lược quân sự Mĩ trù tính việc thực hành "Tự do hàng hải" bằng cách
phái tàu chạy vào trong vòng 12 hải lí của các đảo do Trung Quốc tự tạo, điều trên
hết trong suy nghĩ của họ là làm thế nào để tránh sa vào một cuộc xung đột. Đó
không phải là vì Hoa Kỳ có bất kì nguy cơ bị thua nào - trong hầu hết các tình
huống không dùng vũ khí hạt nhân, quân đội Mĩ vẫn vượt xa quân đội Trung Quốc
- mà vì cái giá huỷ hoại có thể xảy ra.
Một cuộc xung đột với Trung
Quốc sẽ không giống như bất kì cuộc xung đột nào mà Mĩ từng phải đối mặt kể từ Thế
chiến II. Kể từ đó, Mĩ cũng chưa từng phải đối mặt với một kẻ thù có khả năng đe dọa các
tàu sân bay và tàu ngầm của họ - biểu tượng kép về sức mạnh và uy tín của Mĩ.
Và Mĩ chưa từng đánh nhau với
một kẻ thù có khả năng chiến tranh mạng - hay có vũ khí hạt nhân.
Hơn nữa, mặc dù Mĩ vẫn dẫn đầu
một quân đội kinh khiếp trên tổng thể, Trung Quốc lại nắm giữ con chủ bài: địa lí.
Sự gần gủi với các điểm nóng của Đông Nam Á, bao gồm cả Đài Loan và quần đảo
Trường Sa, bù trừ phần lớn các lợi thế công nghệ của Mĩ. Bắc Kinh không phải tìm
cách sánh với Mĩ từng loại vũ khí một để đảo ngược tình thế đối với Washington
và bắt đầu chế ngự sân sau của mình.
Chắc chắn là quân đội của
Trung Quốc chưa từng được thử thách từ sau cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam
vào năm 1979, và trong nhiều lĩnh vực trọng yếu Mĩ vẫn còn đi trước nhiều thập
kỉ . Ví dụ, Trung Quốc chỉ có 10 máy bay bồn dùng để tiếp nhiên liệu cho máy bay
phản lực; Mĩ có 475.
Nhưng thời điểm đảo ngược
cán cân đang đến gần hơn. Nghiên cứu của Rand cho biết một cuộc xung đột ở Đài
Loan vốn chỉ cách bờ biển Trung Quốc 100 dặm, nhưng cách lục địa Hoa Kỳ hàng
ngàn dặm, sẽ là một "biến động ngắn, gay gắt và có lẽ dữ dội với những thiệt hại nghiêm trọng cho cả hai bên."
Theo Bộ Quốc phòng Mĩ, Trung
Quốc hiện có ít nhất 1 200 tên lửa đạn đạo tầm ngắn thuộc loại đã rót vào
vùng biển xung quanh Đài Loan hồi năm 1996 lúc đảo này đang chuẩn bị bỏ phiếu bầu cử tổng thống dân chủ đầu tiên.
Sau đó, Bắc Kinh cũng hi vọng
làm cử tri sợ hãi để bác bỏ ứng cử viên Quốc Dân Đảng đang cầm quyền, Lee
Teng-hui (Lí Đăng Huy), người mà họ sợ sẽ dẫn Đài Loan theo con đường tìm kiếm độc
lập. Kế hoạch này bị phản tác dụng: Lí Đăng Huy giành được đa số phiếu bầu.
Tháng 1 tới, Đài Loan đi vào
bầu cử lần nữa, và một lần nữa Trung Quốc đang lo ngại về ứng cử viên đang dẫn
trước Tsai Ing-wen (Thái Anh Văn), đảng của bà công khai gắn kết với những người
ủng hộ độc lập, mặc dù chính bà đã nói rõ bà ủng hộ nguyên trạng.