Con đường giải quyết tranh chấp ở Nam Hải - Quốc tế hóa vấn đề Nam Hải
-----------------------------------------------------------------------------------------
Hu Zi dịch
Hu Zi dịch
Giải quyết Nam Hải tranh đoan chi đạo - Nam
Hải vấn đề “quốc tế hóa” (解决南海争端之道 - 南海问题 “国际化)
Chu Phương(周方)
Chủ
nghĩa yêu nước cũng cần phải thực sự cầu thị (dựa vào thực tế giải quyết), nếu
không cũng chỉ là mong ước viển vông, không ai phục tùng cái dâm ý đó cả. Nam Hải
là lãnh hải của Trung Quốc hay là vùng biển quốc tế (công hải)? Vấn đề này cần
phải dựa vào thực tế để giải quyết, trong lịch sử loài người, chỉ có một quốc
gia đã từng ôm trọn đại dương mà không có ai tranh chấp cùng, đó chính là cường
quốc đã từng huy hoàng ngang dọc qua khắp các lục địa Âu - Á - Phi, ôm cả Địa
Trung Hải, đó chính là đế quốc La Mã. Đáng tiếc là cái thời này đã một đi không
trở lại rồi. Bất luận là Trung Quốc hay là nước nào khác, muốn độc chiếm Nam Hải
là không thể nào. Cho dù là thông qua chiến tranh chiếm được trong chốc lát,
trong tương lai sẽ là chiến tranh và đổ máu qua lại không ngừng nghỉ. Chiến
tranh không thể là phương hướng phát triển cho một thế giới văn minh trong
tương lai. Ngày nay, nếu Trung Quốc muốn khống chế Nam Hải mà không bị các quốc
gia xung quanh can thiệp, phản ứng lại thì cách duy nhất là đoạt lấy nó thông
qua các thủ đoạn kinh tế “chinh phục” các quốc gia xung quanh, kiến lập nên một
vòng cung ôm lấy xung quanh Nam Hải “đế quốc kinh tế La Ma". Nếu không làm
như vầy, tranh chấp Nam Hải sẽ không có biện pháp nào giải quyết rốt ráo cả.
Những
người cộng sản thường ở trong mâu thuẫn “dành cả đời đấu tranh chống lại cường
hào ác bá, cuối cùng lại biến thành địa chủ ác ôn” dành cả cuộc đời hô hào “Giai
cấp vô sản toàn thế giới đoàn kết lại” , tiến tới xây dựng “đất nước cộng sản” thường
cầm gươm súng đứng lên. Đều thường tự khen mình là người vĩ đại đối với chủ
nghĩa quốc tế, nhưng lại chỉ vì một miếng đất bé tí teo hay là vì cái gọi là “quốc
bảo” mà oánh nhau sứt đầu mẻ trán. Từ trước tới nay đều là từ ngữ đao to búa lớn
“với giai cấp phong kiến như thủy hỏa bất dung” , trong thực tế thì cái mộng tưởng
kế tục toàn bộ địa bàn bị những di sản “lãnh thổ” bị lãng quên phá hỏng.
Trước mắt,
cái gọi là “Tam Sa Thị” mới thành lập lại chứng minh đầu óc không được tỉnh táo
của người “nước lạ” nào đó, đồng thời dẫn sự cảnh giác không cần thiết của những
nước láng giền và cả công luận quốc tế. thành phố Tam Sa với tổng diện tích hơn
2.6 triệu km2 là một con số kinh nhân,người vẽ ra cái thành phố Tam Sa
này còn ngây thơ hồn nhiên tới mức mang cả toàn bộ Nam Hải” quy hoạch” thành một
cái thành phố địa cấp. Làm như thế này có thực tế không? Có khả năng thành hiện
thực không? Có tin cậy không? Mày đọc xong có tin là thật không?
Về vấn đề
Nam Hải, cho dù chúng ta cam tâm tình nguyện bảo vệ cũng chắc gì đã được quốc tế
công nhận. trên thực tế không hề tồn tại cái gọi là “đường biên giới” và cả cái
gọi là “chủ quyền” “toàn vẹn lãnh thổ” nào cả. Cho dù có một số ít người nêu
lên câu hỏi cơ bản nhất cũng là đơn giản nhất: Nam Hải là lãnh hải của Trung Quốc
hay là vùng biển quốc tế (công hải) ? Nếu không làm cho rõ vấn đề này, chẵng những
vấn đề tranh chấp trên biển không thể giải quyết được, người dân trong nước
cũng mơ mơ hồ hồ về vấn đề lãnh thổ của quốc gia, cứ tiếp tục thế thì chiến
tranh là cái đích của chúng ta!
Đầu
tiên, bất luận là từ lịch sử hay trên thực tế thì Nam Hải trước nay không phải
là lãnh hải của Trung Quốc, sau này cũng không có khả năng. Không những thế,
trong thực tế Trung Quốc trước nay chưa hề có những
hành động thực thi chủ quyền trên toàn bộ Nam Hải. Điều đáng cười là thứ
duy nhất mà có thể biểu thị cái quyền làm chủ đó của Trung Quốc chính là cái “bản
đồ Trung Quốc” mà chúng ta in ra nhưng lại không được chấp nhận bởi quốc tế.
Chúng ta từ hồi nhỏ ngày ngày xem cái bản đồ này mà lớn lên, hầu như trước nay
chẳng có hoài nghi nào đối với những vùng bên trong cái vạch màu đỏ đỏ được
xưng danh “biên giới” trên biển kia có thực sự thuộc về chúng ta hay không. Cái
thành phố Tam Sa mới đẻ ra kia lại một lần nữa cưỡng hóa ấn tượng đối với chúng
ta – một ấn tượng sai lầm và tai hại về cái “biên giới Trung Quốc” không tồn tại
kia. Nguyên nhân là vì cái Nam Hải này trước nay chưa từng thuộc về Trung Quốc.
Thành phố
Tam Sa thành lập rồi, vấn đề phát sinh cũng theo đó mà tới: theo như ý nghĩ của
người vẽ ra Tam Sa, cả cái Nam Hải rộng lớn đều thuộc về Tam Sa Thị, tự nhiên
cũng thuộc tỉnh Hải Nam, tất cả cũng là thuộc về Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa. Tất
cả những điều này có thực tế không???
Giả sử
Nam Hải là lãnh hải Trung Quốc, Trung Quốc sao lại có thể “vui mừng” cho phép
tàu thuyền nước ngoài không thông qua sự cho phép của chính phủ Trung Quốc lại
tự do đi lại trong “Trung Quốc Nam Hải” ? Giả sử chính phủ chúng ta cho rằng có
quyền đối với toàn bộ “Trung Quốc Nam Hải” “Chủ quyền không thể tranh cãi” và đồng
thời với nguyên nhân sức mạnh quốc gia hay một nguyên nhân bất khả kháng nào
đó, ít nhất cũng phải có một âm thanh phản đối kháng nghị với tàu thuyền các nước
đi qua chứ?
Giả sử nếu
chính phủ chúng ta có toàn quyền đối với Nam Hải, vậy thì bây giờ động võ đuổi
hết những kẻ chiếm đóng thì cũng có thể xem là hợp với lẽ trời chính đáng chứ?
Thậm chí tàu đánh cá cũng không được phép bén mảng tới.
Vốn cho
rằng đối với vấn đề Nam Hải, chỉ có lòng yêu nước thôi là không bao giờ đủ cả.
Cần phải có cả tinh thần thực tế lẫn pháp luật. Nói cho cùng thì Trung Quốc là
một thành viên của cộng đồng quốc tế, cần phải giống như tuyệt đại đa số các nước
khác tuân theo lệ quốc tế hay những chuẩn mực mà quốc tế công nhận để quy chuẩn
và điều chỉnh những vấn đề mang tiếng quốc tế. Trên bình diện quốc tế, Trung Quốc
tuyệt đối không thể học tập Bắc Hàn, làm thế chỉ có nước trở thành kẻ bị xa
lánh, rơi vào bốn bề đối diên với địch, nguy cơ trùng trùng.
Đối với
vấn đề xác định lãnh hải, lãnh thổ thì luật quốc tế có quy định rất rõ ràng.
Đem Nam Hải ra bàn, rõ ràn xung quanh nơi này không phải chỉ có duy nhất Trung
Quốc, Nam Hải không phải được bao quanh bởi lãnh thổ Trung Quốc, Nam Hải không
thể là nội hải của Trung Quốc được. Đã không phải là nội hải, lẽ đương nhiên
càng không phải là Trung Quốc lãnh hải.
Trong thực
tế, xung quanh Nam Hải ngoài Trung Quốc còn có các quốc gia khác, đây là sự thật
mà chúng ta cần chấp nhận. Trừ phi chúng ta không thừa nhận Việt Nam, Philippin
và các quốc gia xung quanh khác không phải là quốc gia, chi bằng dùng vũ lực “thu
hồi” , cái này thì tao không có ý kiến ý cò gì.
Nam Hải
đã không phải là nội hải và lãnh hải của Trung Quốc, vấn đề Nam Hải sẽ dính
dáng lien quan tới các quốc gia khác, dính dáng tới quan hệ quốc tế phức tạp. Như
vậy thì vấn đề Nam Hải chính xác là một vấn đề quốc tế. Đã là “quốc gia không
phân lớn nhỏ, nhất luật bình đẳng” là một nguyên tắc được quốc tế công nhận rộng
rãi, bao gồm cả Trung Quốc bên trong, vậy thì Trung Quốc đối với việc xử lí vấn
đề Nam Hải cũng phải tính đến quyền lợi hợp pháp của các quốc gia láng giềng.
Cái lối suy nghĩ cứng nhắc đánh chết cũng không thừa nhận đây là vấn đề quốc tế
chỉ làm trò cười cho dư luận quốc tế, càng đừng nói tới chuyện phá nổi thế kẹt
hiện nay.
Đồng dạng
như thế, về chuyện giải quyết vấn đề Nam Hải, nếu như Trung Quốc cố ý độc hành
với quan điểm và cách hành xử từ xưa đến nay để giải quyết các tranh chấp quốc
tế,vấn đề Nam Hải vĩnh viễn không có
giải quyết được.
Nói như
vậy, Trung Quốc đầu tiên phải nhìn vào thực tế, thừa nhân Nam Hải là một vấn đề
quốc tế, cần phải tiếp thu ý kiến kí cò của dư luận quốc tế, cần phải tôn trọng
luật pháp quốc tế và dùng nó để giải quyết tranh chấp.
Có một vấn
đề cần nói rõ chính là người Trung Quốc chúng ta khi nói đến vấn đề” lãnh thổ” thường
là nói mê nói sảng lung tung tùng phèo thời cổ đại và đương đại với nhau. Mỗi
khi nhắc đến lãnh thổ Trung Quốc, có rất nhiều người đều kích động nhớ lại thời
nảo thời nào thì chính quyền Trung Hoa đã thực thi quyền làm chủ của mình đối với
một vùng đất nào đó, và có vẻ như cho đó là minh chứng hợp pháp cho đòi hỏi của
chính quyền Trung Quốc hiện nay đối với nơi đó với luận điệu” chủ quyền không
thể chối cãi”.
Có thể bạn
không biết chứ Trung Hoa cổ đại và Trung Quốc hiện nay không phải là một . Giữa
hai thực thể này ngoài việc kế thừa ở một chừng mực nhất định nào đó về văn hóa
ra, căn bản không có tí liên hệ nào cả(nguyên văn là “không có một hào một xu
nào quan hệ cả”). Nếu nói một cách nghiêm túc, Trung Quốc đương đại và Trung Quốc
hiện đại không những quan hệ xa cách cả dặm, càng cách xa Trung Quốc cổ đại như
là lông bò với lông ngựa.
Cộng Hòa
Nhân Dân Trung Hoa là Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, hiện tại chúng ta có thể khống
chế vùng lãnh thổ chính là lãnh thổ của chúng ta, muốn nhiều hơn nữa thì chỉ có
thể thông qua kể chuyện, đàm phán, đấu tranh chính trị hay thậm chí là chiến
tranh. Cái đó thì phải trông vào bản lĩnh kể chuyện cũng như sức mạnh về kinh tế
và quân sự của bọn mày rồi.
Vấn đề
là: Thế giới hiện nay có cần thiết phải dùng biện pháp chiến tranh để tranh
giành lãnh thổ? Có cần thiết phải dùng vũ lực để phát triển?
Tôi sợ
nhất là có bọn nào đó thích mang chuyện triều nhà Nguyên ra để nói, bọn họ cũng
không dừng lại tí mà nghĩ, vào thời Nguyên thì Trung Quốc ở đâu? Vào triều
Nguyên thì Trung Quốc chỉ là một “quốc thổ” trong “Tứ đại khu vực” .
Tôi khâm
phục nhất là một vị tài xế người dân tộc Mông Cổ có trò chuyện qua với tôi, năm
kia đi Nội Mông Cổ chơi, ngồi trong xe việt dã do người lái xe dân tộc Mông Cổ
lái, trên đường chúng tôi trò chuyện thoải mái với nhau, tôi có vô ý hỏi một
câu này: “Mấy năm nay các phong trào hoạt động đòi độc lập cho Tân Cương, Tây Tạng
hoạt động mạnh, hình như không thấy có phong trào đòi độc lập cho Nội Mông?”
Tài xế
trả lời làm cho tôi phải kính nể “chúng tao đã từng thống trị Trung Quốc, còn
muốn độc lập cái gì nữa”. Đúng vậy, một dân tộc đã từng để dẫm một nửa thế giới
dưới gót giày thì quả nhiên có khí độ to lớn.
Lấy một
ví dụ nữa thời nhà Nguyên. Có một dạo nói về vấn đề Tây Tạng, luôn có người
thích lấy Văn Thành công chúa lên Tây Tạng ra nói. Sau đó sao lại không có ai
nhắc tới nữa vậy? nguyên nhân rất đơn giản, có người đặt nghi vấn: “nếu như nói
Văn Thành công chúa tiến vào Tây Tạng làm cột mốc cho Trung Quốc bắt đầu thực
thi chủ quyền ở Tây Tạng, thì Văn Thành công chúa chỉ là vợ của Tùng Tán Can Bố,
vợ lớn của ông ta là công chúa Nepal, vậy thì công chúa Nepal vào Tây Tạng có ý
nghĩa gì?”
Như vậy
vấn đề Tây Tạng có thể nói trong câu “Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa có chủ quyền
không thể tranh cãi đối với Tây Tạng (Datlai Lama cũng không phủ nhận ở điểm
này)” (đây là lời thằng viết nhá, chứ mềnh ko nghĩ thế) . Những thứ khác đều là
vứt đi, không có giá trị gì, nếu có bản lĩnh thì vác súng tới mà cướp!
Quay lại
vấn đề chính, nhìn lại làm sao để giải quyết vấn đề tranh chấp nóng bỏng trước
mắt ở Nam Hải.
Tàu thuyền nước ngoài tự do đi lại ở
Nam Hải, các nước
láng giềng chiếm giữ hầu hết các đảo và đá ngầm, ngư dân các nước từ đời đời kiếp kiếp đều đánh cá ở các
ngư trường này, gần đây thì các nước tha hồ hút dầu khí….Những cái này
nói lên điều gì??? Nói lên rằng Trung Quốc không thể và cũng không có khả năng
làm chủ toàn bộ vùng biển Nam Hải, trước mắt cũng không thể” thu hồi” toàn bộ “lãnh
thổ bị chiếm đóng” . Mang toàn bộ Nam Hải để vào trong cái thành phố Tam Sa mới
đẻ cũng chả có tác dụng gì. Có bản lĩnh thì mày thử mang cả Thái Bình Dương vẽ
vào trong bản đồ đi xem nào (há há câu này hay)
Vậy thì,
muốn thực hiện việc giải quyết vấn đề Nam Hải một cách hòa bình thì phải làm thế
nào? Chỉ có thể dùng biện pháp hòa bình, thông qua con đường đàm phán hòa bình,
hoan nghênh sự tham gia của dự luận quốc tế. Nam Hải đã không phải là nội hải
và lãnh hải của Trung Quốc, vậy thì cùng quốc tế khai thác Nam Hải là một lựa
chọn tất yếu. Mọi ý đồ thông qua vũ lực và biện pháp chiến tranh để giải quyết
vấn đề Nam Hải đều là tư duy cũ, là một hành động đi lùi lại.
Hiện nay
âm thanh kêu gọi chiến tranh ở trong và ngoài nước có vẻ như rất mạnh, đến độ
điếc cả tai. Nghe kĩ một chút thì ngoài một số mù quáng ăn theo ra, hò hét to mồm
nhất là những kẻ có ý đồ hay những đại diện của các tập đoàn lợi ích. Nước nào
cũng vậy cả thôi
Làm cái
tàu sân bay đi, sản xuất hàng loạt J-20 nào, tích cực đầu tư phát triển tên lửa
tầm xa thôi… Đối với những người không thể phát tài nhờ chiến tranh hay những
người không thích chiến tranh, tôi chỉ nói một câu “đừng có mở mồm hò hét theo
nữa, lo mà xem nhà chúng mày không bị dỡ ra là may rồi.” Phát triển quân sự,
chuẩn bị chiến tranh đối với nhân dân không bao giờ là chuyện tốt cả, những kẻ
kiếm tiền nhờ chiến tranh vĩnh viễn là kẻ thù của nhân dân.
Nói một
câu, con đường giải quyết tranh chấp Nam Hải trong tương lai chỉ có thể là
Trung Quốc và các nước trên thế giới hòa bình phát triển kết hợp với nhau. Các
nước xung quanh Nam Hải cũng như các thế lực khác, quốc gia có năng lực cùng nắm
tay nhau khai thác Nam Hải, bảo vệ hòa bình cũng như môi trường sinh thái Nam Hải.
Từ xưa,
Trung Quốc luôn lập quốc bằng văn hóa, cho đến ngày nay, Trung Quốc mới lần đầu
dùng ý định vừa tiếp tục bảo vệ nền văn hóa truyền thống, đồng thời đầu tư phát
triển kinh tế, học cách dùng kinh tế để giao hảo với dư luận thế giới. Giả như
Trung Quốc và các nước xung quanh Nam Hải dùng biện pháp hòa bình giải quyết
tranh chấp, bắt tay nhau hợp tác, cùng nhau phát triển, tương lai với hạt nhân
là Trung Quốc, cùng với các nước xung quanh Nam Hải là những đối tác hợp tác
thân thiết, Nam Hải biến thành “nội hải” của “đế quốc kinh tế La Mã” – Khu vực
kinh tế vùng Nam Hải” hoặc là “Cộng đồng kinh tế Nam Hải” (giống kiểu EU) cũng
không phải là mơ tưởng không có thực. Trên thực tế, hiệp ước các nước Đông Nam
Á còn cách mục tyêu này không xa. Tất nhiên điều đầu tiên là Trung Quốc không
thể đối đầu với họ, nếu không thì không còn gì để nói cả.
Có thể
có người nói rằng tôi thuộc loại người theo chủ nghĩa lí tưởng. Tuy nhiên thế
giới hòa bình phát triển là mong ước cao nhất của nhân loại. Có người nào lại
suốt ngày chỉ mơ ước chiến tranh? Trừ phi đó là con bệnh nghiện chiến tranh hay
những kẻ mưu lợi vào chiến tranh.
Cũng cần
phải cảnh giác với một số kẻ muốn đưa Trug Quốc vào cuộc chạy đua vũ trang, nhảy
vào chiến tranh để những kẻ này bán vũ khí. “Mối đe dọa Trung Quốc” cũng được,
mang chiêu bài Trung Quốc cũng xong, những nước này đều có mục tiêu là làm yếu
Trung Quốc, đạt được mục đích riêng của bọn họ. Mọi lời kêu gọi vũ lực từ dân
chúng chỉ càng là đổ thêm củi lửa vào màn kịch “yêu ma hóa Trung Quốc” của những
thế lực nước ngoài.
Một số
người ở nước ngoài đối với tương lai họ nhìn thấy rất rõ. Họ lo lắng Trung Quốc
sẽ mang cả cách thức phát triển như hiện tại để đi tới tương lai, sẽ có ngày trở
thành số 1 thế giới. Nhưng bọn họ có một điểm không thể hiểu rõ, đó chính là
Trung Quốc tự cổ chí kim đều không phải dùng vũ lực để chinh phục các quốc gia
và dân tộc khác. Trong một thời gian dài, thủ đoạn chinh phục duy nhất của
Trung Quốc đó chính là dùng văn hóa, bây giờ có thêm kinh tế, nhưng sẽ không
bao giờ là quân sự. Bởi vì quan niệm truyền thống của Trung Quốc không cho
phép, đạo lí Khổng Mạnh không cho phép. Bản tính của người Trung Quốc cũng
không cho phép.
Mỗi lần
tôi lái xe trên đường cao tốc đi qua Sơn Đông, đều nhớ rõ câu danh ngôn “Sơn Đông hiếu khách đón chào bạn!” Sơn Đông là
nơi của lễ nghĩa, thậm chí người Sơn Đông còn được xưng là người kế thừa kiểu mẫu
của văn hóa Trung Hoa, Sự hiếu khách của Sơn Đông cũng chính là hình ảnh thu nhỏ
của Trung Quốc. Trung Quốc hiếu khách làm cho chiến tranh tránh xa.
Có thể
có người nói sự khoan dung, nhẫn nhịn của Trung Quốc chỉ làm cho các nước láng
giềng càng ngang ngược, đến hiếp đáp Trung Quốc. Sự thật là thế này? Chúng ta
chỉ nhìn thấy tàu thuyền của quân đội Hoa Kỳ đi khăp nới trên thế giới quản
chuyện nhà người, thế chúng mày đã nhìn thấy tàu thuyền của Trung Quốc đi tranh
chấp không ngừng với các nước xung quanh chưa? Nước Mỹ có suốt ngày yêu cầu các
nước lân bang tôn trọng chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ không?
Có thể
nói, mấu chốt là Trung Quốc chúng ta cần phải phát triển, cần phải hùng mạnh,
có đủ sức mạnh mới đủ sức chấn nhiếp và bảo vệ quyền lợi của bản thân. Nước Mỹ
có thể có cả trăm điều làm người ta chán ghét, nhưng sức mạnh Mỹ thì người ta
không thể không nể phục. Nước Mỹ đáng để cho Trung Quốc học tập nhất chính là nắm
bắt mọi cơ hội để phát triển vươn lên hùng mạnh. Bí mật giàu mạnh của nước Mỹ
không nằm ở chiến tranh mà ở kì tích bảo vệ nền hòa bình kéo dài trên trăm năm
ngay trên chính nước Mỹ. Trên thế giới nào có siêu cường nào được may mắn như
thế không? Có lẽ là không có.
Hòa bình
phát triển luôn tốt hơn chiến tranh phá hoại, hòa bình càng có lợi hơn đối với
sự phát triển và tiến bộ của nhân loại.
No comments:
Post a Comment